18 thg 5, 2011

And I Love You So

Cuộc sống của anh lại được bắt đầu kể từ khi em nắm lấy tay anh!

Em

Anh không nổi bật trong đám con trai trong lớp, rất trầm nữa là đằng khác vì anh không biết cười, anh cũng không tham gia bất cứ hoạt động nào của lớp. Không phải vì anh không có bạn! Không phải vì anh không có thời gian. Mà là vì anh giữ mình trong cái vỏ bọc lạnh lùng và bên trong lại là một trái tim cô độc. Có lẽ sự cô độc hiện rõ nhất trong đôi mắt anh. Trong đôi mắt ấy không có hai từ “Tình bạn”.

Lần đầu tiên tiếp xúc với anh là hồi tập quân sự. Em và con bạn sau khi đã trốn ra ngoài ăn uống, hai đứa vào quán chát gần trường mà trong túi còn đúng 2k. Em chép miệng “kệ” khi nhìn thấy thân hình cao lớn của anh. Với bộ mặt cầu cứu vô cùng giả tạo, em chạy đến bên anh hồn nhiên: “ Cậu ơi, tẹo nữa bọn tớ mà thiếu tiền trả tiền mạng thì cậu trả giúp bọn tớ nhé”. Anh gật đầu trong khi vẫn còn ngơ ngác, chẳng biết con bé ấy là con bé nào. “Uki”. Nhìn cái mặt anh lúc ấy ngố ngố đáng yêu!

Lần thứ hai là hôm em cầm ô đứng dưới hiên cạnh trường chờ bạn cùng về. Một thằng con trai ở lớp bên cạnh chẳng hiểu đùa thế nào mà đẩy em ngã đúng vào anh cũng đang đứng ở đấy! Anh cũng không thèm đỡ em dậy mặc kệ mưa làm ướt cả tóc và quần áo. Tự nhiên thấy giận anh ghê gớm. Bạn cùng lớp mà sao anh lạnh lùng thế! Em giận dỗi bỏ về.

Anh

Từ ngày lên đại học, mình vẫn vậy thôi! Mình chẳng thể quên được những kí ức, những thói quen cũ. Tại sao thế nhỉ? Lời hứa chẳng bao giờ có thể thực hiện được với em. Khi nghĩ về những gì đã hứa, mình thấy đau nhói trong tim. Mình hứa sẽ đưa em đi dưới con đường em vẫn thích đi, hứa sẽ cùng em vào đại học, hứa sẽ cùng em thực hiện ước mơ của hai đứa. Những sở thích của cả hai bây giờ chỉ còn lại một: Thích hoa cúc dại, thích lang thang trên những con đường,… Vậy mà bây giờ còn mỗi mình tôi. Lớp học và những trò nghịch ngợm của bọn bạn cùng lớp chỉ làm mình muốn tránh xa tất cả. Mình không thể quên em!

Nhưng cái con bé mặt tròn tròn ấy hình như cùng lớp với mình. Mình nhớ khuôn mặt ấy từ hôm bị bắt phải trả tiền mạng. Khuôn mặt bầu bĩnh, hai má ửng hồng, vầng trán bướng và đôi mắt rất tròn và đen. Khuôn mặt hiền hiền nhưng đôi mắt luôn tinh nghịch, nhất là những lúc nghĩ ra trò gì đó trọc bạn bè! Cô bé ấy lúc nào cũng mỉm cười, nụ cười rất xinh!

Hôm trời mưa. Lúc đứng ở hàng hiên cô bé ấy bị đẩy ngã. Mình đã không đỡ cô bé ấy dậy vì nghĩ cậu bạn kia thích cô bé. Để cô bé vùng vàng bỏ về. Hôm nay mình chợt thấy đôi mắt ấy rất buồn thì phải. Điều đó làm mình không thể dời mắt khỏi đôi mắt ấy được. Đôi mắt làm mình day dứt! Đã lâu lắm rồi mình không có cảm giác đó với bất cứ ai, nhất là đây lại là với một cô nhóc!

Phải đến cuối năm thứ nhất đại học, mình mới bắt đầu quen và sang nhà cô bé ấy chơi qua một người bạn trong lớp. Hôm nay là đêm Giáng Sinh, trời lạnh buốt. Mình dắt xa ra khỏi nhà và không hiểu tại sao mình lại đứng trước cửa nhà của cô bé. Và chính cô bé ấy cũng bất ngờ vì mình lại sang vào ngày này! “Đi chơi với tớ nhé! Giáng sinh rồi!”. Cô bé như đứa trẻ vui mừng, thay quần áo rồi trèo lên xe ngoan ngoãn để mình lai đi chơi. Hai đứa đi xe chán rồi xuống dắt bộ và cùng hòa mình vào dòng người đổ ra đường đón Noel. Đêm thật lạnh, em hơi bất ngờ nhưng rồi dịu dàng mìm cười và nắm lại khi mình nắm tay em! Một cảm giác thật khó diễn đạt bằng lời. Chỉ biết rằng đó là đêm Giáng sinh ấm nhất!

Và tôi đã yêu em như thế!

Em

Em đã thật hạnh phúc khi ở bên anh. Ngắm nhìn anh và nghe anh nói. Và em đã hiểu vì sao anh cô đơn như vậy. Kí ức về một tình bạn trong sáng với người bạn gái nhỏ bé đáng thương vẫn đeo bám anh từng ngày. Cô bé ấy vì bị tai nạn bất ngờ đã bỏ lại cậu bạn thân nhất, điều đó đã vượt ngoài sự chịu đựng của một đứa trẻ là anh. Và anh trở nên lầm lì từ lúc đó, mặc dù chuyện đã xảy ra mấy năm rồi! Nhưng em cũng cảm thấy thật hạnh phúc, khi anh nói rằng, ở bên em, anh không thấy nhớ người ấy nữa. “Ở bên em anh có thể nói nên những bí mật và nỗi đau anh không thể chia sẻ cùng ai. Anh như một người khác, một người hoàn toàn mới khi ở bên em! Vì anh biết anh cần em!”.

Anh

Anh biết cười trở lại thay vì thờ ơ trước mọi thứ, nhất là mỗi khi bên cạnh em, nghe em nói, ngắm em cười. Anh biết thất vọng khủng khiếp khi để em buồn, em khóc. Anh thấy mình trở lại là mình, sống có ý nghĩa từng ngày, thấy mình muốn là chỗ dựa vững chắc cho em! Để mỗi ngày khi tỉnh giấc, chỉ cần nhớ đến khuôn mặt em là anh có thêm niềm vui. Để mỗi đêm, hình bóng dỗ anh chìm vào giấc ngủ. Sự cô đơn khi anh mất niềm tin vào cuộc sống đã nói cho anh biết rằng, anh đã thật khó khắn để tìm thấy em, anh đã mất quá nhiều thời gian để đến bên em, đi bên cạnh cuộc đời em. Cuộc sống của anh lại được bắt đầu kể từ khi em nắm lấy tay anh!



Và anh yêu em như thế
Nhân gian kia vẫn hỏi anh rằng
Làm sao anh có thể tồn tại
Cho đến tận ngày hôm nay
Dù trả lời rằng anh không biết
Nhưng anh tin rằng họ đều hiểu
Một cuộc sống cô đơn là thế nào
Nhưng cuộc sống lại bắt đầu
Kể từ ngày em nắm lấy tay anh

Phải, anh biết cuộc sống đơn độc là thế nào
Khi chiếc bóng cứ mãi bám theo anh
Và đêm tối không cho anh thanh thản
Nhưng anh không để đêm tối nhấn chìm mình vào thất vọng
Vì giờ đây, em đã ở cạnh anh

Phải, anh biết cuộc sống đơn độc là thế nào
Khi chiếc bóng cứ mãi bám theo anh
Và đêm tối không cho anh thanh thản
Nhưng anh không để đêm tối nhấn chìm mình vào thất vọng
Vì giờ đây, em đã ở cạnh anh

Và anh yêu em như thế
Nhân gian kia vẫn hỏi anh rằng
Làm sao anh có thể tồn tại
Cho đến tận ngày hôm nay
Dù trả lời rằng anh không biết

  • Daisy

    And I Love You So - Emi Fujita

    And I love you so.
    The people ask me how,
    How I’ve lived till now.
    I tell them I don’t know.

    I guess they understand
    How lonely life has been.
    But life began again
    The day you took my hand.

    And, yes, I know how lonely life can be.
    The shadows follow me, and the night won’t set me free.
    But I don’t let the evening get me down
    Now that you’re around me.

    And you love me, too.
    Your thoughts are just for me;
    You set my spirit free.
    I’m happy that you do.

    The book of life is brief
    And once a page is read,
    All but love is dead.
    That is my belief.

    And, yes, I know how loveless life can be.
    The shadows follow me, and the night won’t set me free.
    But I don’t let the evening bring me down
    Now that you’re around me.

    And I love you so.
    The people ask me how,
    How I’ve lived till now.
    I tell them, "i don’t know."

0 Comment:

Đăng nhận xét